riches.rick
Tổng số bài gửi : 11 thanks : 0 Join date : 10/01/2012
| Tiêu đề: [Kỹ năng sống] Niềm tin Wed Jan 11, 2012 1:07 am | |
| Từ nhỏ, tôi được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, sự chăm sóc, dạy bảo ân cần của thầy cô, tôi thấy cuộc sống của mình thật tuyệt vời, có lúc tôi quên đi sự hy sinh của những người thân yêu xung quanh."Cuộc sống tuyệt vời biết bao, trong thực tế và trên trang sách. Nhưng cuộc sống cũng bi thảm biết bao. Cái đẹp còn trộn lẫn niềm sầu muộn. Cái nên thơ còn lóng lánh giọt nước mắt ở đời". Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, ai trong chúng ta cũng có một tấm lòng, một tấm lòng nhân hậu thật sự, bạn rơi nước mắt khi nhìn thấy những hoàn cảnh bất hạnh, tôi cũng thế, cũng thấy tim mình đau nhói, thế mới biết cuộc sống của mình còn đẹp và hạnh phúc đến nhường nào. Từ nhỏ, tôi được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, sự chăm sóc, dạy bảo ân cần của thầy cô, tôi thấy cuộc sống của mình thật tuyệt vời, có lúc tôi quên đi sự hy sinh của những người thân yêu xung quanh. Tôi cũng được ba mẹ và thầy cô dạy rằng: "Sống ở đời phải biết đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mọi người xung quanh mình, sống cho xứng đáng với những gì mình đang có", nghe xong, tôi cảm thấy cuộc đời thật đẹp biết bao, phải chăng ai cũng sống như vậy, cũng đều vì người khác và đem đến niềm vui, hạnh phúc cho mọi người?. Những câu chuyện cổ tích tôi được nghe từ bà sao mà kết thúc có hậu đến thế, dường như câu nói" ở hiền, gặp lành" dần dần thấm sâu vào trong tôi từ lúc nào không hay, tôi cố gắng làm thật nhiều việc, nhưng...những gì mình làm cho mọi người chưa hẳn đã là chuyện tốt và những gì mình được nhận từ người khác không hẳn là xấu. Càng bước tiếp con đường của mình, tôi nhận ra rằng mọi điều tôi nghĩ lúc trước không hoàn toàn đúng, cuộc đời này không hoàn toàn tươi đẹp và đầy hạnh phúc, đâu đó trong tôi dần dần e ngại với suy nghĩ "ở hiền gặp lành", tôi không làm điều gì xấu với mọi người, nhưng tôi thường khóc một mình mỗi khi gặp chuyện buồn, không còn muốn chia sẻ cùng ai nữa, quả thật tôi không tin có vế sau, sự dè dặt, nghi kỵ dần dần lấn lướt con người tôi, tôi tự nói với mình rằng:" cuộc sống không đẹp như ta hằng mơ". Đúng vậy, trong những giấc mơ, bạn hay tôi đều mong muốn mình có những giấc mơ đẹp, và hạnh phúc hơn khi giấc mơ ấy thành hiện thực. Nhưng điều ấy là không thể, nếu chỉ sau một giấc mơ, tất cả thành hiện thực thì liệu có còn những trẻ em lang thang ngoài phố, chịu cảnh không nhà cửa, lạnh buốt lúc về đêm. Khi ấy, cuộc sống sẽ hoàn toàn là mơ, chỉ là mơ mà thôi, tôi không tin và cũng không muốn tin, sống như thế phải chăng là mơ mộng? Phải bước ra bên ngoài cuộc sống bé nhỏ của mình, tôi mới thật sự nhận ra mình đang còn rất nhỏ bé, với lượng kiến thức ít ỏi, sự hiểu biết non kém, tôi chơi vơi giữa dòng đời. Có lẽ con người mất đi tính tự lập khi ở quá lâu trong cái tổ ấm của mình mà không nghĩ đến việc cần phải san sẻ với những người gặp khó khăn. Tôi cũng vậy, dường như đã gần mất hết, nhưng may mắn rằng ở cuối bờ vực thẳm lúc nào cũng sẽ có một cành cây để ta vịn vào, tôi đã cố vịn vào nơi ấy, tự mình vực dậy, tuy đau, tuy bị tổn thương, nhưng tôi vẫn vui, vì tôi biết rằng cuộc sống là biết thất bại và cố gắng vươn tới thành công. Ai nghĩ rằng cuộc sống hoàn toàn tươi đẹp tức là người ấy đang sống cùng hư vô, nhưng ai nghĩ cuộc sống là bi thảm, là chỉ có nước mắt thì người ấy quá bi quan. Một cuộc sống đẹp thật sự khi tồn tại cả ba thứ ấy: tươi đẹp, bi thảm và nước mắt, phải như thế thì tôi và bạn mới biết nhìn lại, bước tiếp, biết chia sẻ với tất cả mọi người xung quanh. Tôi không có mong muốn gì hơn là làm sao cho mình trở thành một con người có ích cho cuộc sống, làm sao để thoát khỏi vỏ bọc ảo kia và tiếp tục sống không hổ thẹn với lương tâm của mình. (Sưu tầm) |
|